Trông họ, ta thấy ngay là họ thất tình, đau đớn vì bệnh não. Hộc tủ của tôi đầy những truyện đó. Mà tiền giắt lưng thì ít, tiêu gần cạn rồi.
Có lẽ khi ta nói, ta đã thấu triệt tính cách của những nỗi thắc mắc của ta hơn chăng? Đến nay chưa có ai có thể giải thích chu đáo hiện tượng tinh thần đó. Mấy năm nay đã có nhiều trại cắm ở chỗ này. William James nói: "Trời có thể tha lỗi cho ta được, nhưng bộ thần kinh của ta thì không khi nào có thể dung thứ cho ta hết".
Ông ta ngoi ngóp bơi vào bờ và khi vào bàn giấy tôi, ông ta còn ướt như chuột, lem luốc những bùn. Quyết định vậy rồi tôi lên giường ngủ say như một khúc gỗ. Người tôi nói tới đây là ông Al Smith, đã giữ chức Thống đốc tiểu bang Nữu Ước trong bốn nhiệm kỳ liền, một việc không tiền khoáng hậu trong lịch sử xứ này.
Mà chính 7 phần trăm đó làm cho tôi cứ mệt nhọc, bực tức mất thời gian. Sau khi đạp xe máy vòng quanh nước Anh, ông tới Ba lê thì vừa hết tiền. Tốt hơn mình nên học thêm tiếng này rồi tìm chỗ khác vậy.
Không có cái gì nên thân hết. Tôi giúp những người đàn bà goá đó trong hai năm. 000 Mỹ kim, song họ có thể chịu đựng được sự lỗ lãi đó.
000 tỉ anh em thì cũng không một người nào y như ta hết. Khi Gene Autry cố bỏ giọng Texas, trang sức như các cậu con trai ở thành thị và khoe rằng mình sinh trưởng ở Nữu Ước thì chỉ làm cho thiên hạ chế nhạo chàng thôi. Trước khi ấy, người có sang chung với bạn một tiệm cà phê trong một tỉnh nhỏ ở Missouri, và trong khi người bận đi buôn bán ở nơi khác, thì người bạn kia liền sang tiệm cà phê lại cho người khác rồi bỏ trốn mất.
Nhưng nếu vậy, nguyên do cái chết cũng là tại lo lắng chớ nào phải mất ngủ đâu! Cô kể: "Trong sở có bốn cô thư ký, mỗi cô đánh máy cho vài ông chủ sự. Howard chắc chắn đã không gặp thời, nếu anh đã không quyết định làm cho công việc buồn chán của anh thành ra có hứng thú.
Và hết thảy nước mắt của bạn cũng không rửa được một chữ" [21]. Mấy năm trước có lần tôi lại nghĩ một đêm tại nhà hai vợ chồng bà. Sau cùng ông lại bác sĩ khám bệnh.
Như ba tôi, không nhờ lòng tín ngưỡng những lời cầu nguyện của má tôi thì đã từ trần rồi. Chúng ta chỉ chắc chắn một điều là ta đang sống trong hiện tại. Tôi la khóc cho tới khi anh tôi phải nhường giường cho tôi".
Vì ai đã ở trong một đội cảm tử đều nhận rằng bắp thịt nào cũng đã được luyện hết. Ông là chủ bút tờ báo Philadelphia Bulletin và khi diễn thuyết trước học sinh một trường trung học, đã hỏi họ: "Những trò nào đã từng thấy xẻ gỗ [17], giơ tay lên". Rồi đây, hai chục năm nữa, có lẽ bạn và tôi, chúng ta cũng sẽ dùng những tĩnh từ ấy để tả cái thằng bây giờ của chúng ta.