Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh. Và với trí tuệ cùng được mở mang, biết đâu có thể hiểu nhau hơn. Nó vẫn còn hoang dã.
Hoặc về sau mới lí giải được. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Nhưng bởi vì không biết giống thế nào.
Trọng tâm lại chuyển sang câu hỏi: Mình viết có hay không? Nhưng chỉ có thể tốt nhiều hay ít, khó có thể tốt cho đủ. Tôi lẳng lặng ra về.
Mà lại nghĩ về con người. Những hình ảnh đã nguội. Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan.
Cậu mợ ạ, thời gian vừa qua tôi ghi nhận cháu có một số tiến bộ. Thế có phải đỡ cho cả hai không. Ông ta bảo: Đấy, có thế thôi… Nước mắt tôi bắt đầu lặng lẽ rỉ ra.
Có lẽ mọi người đều ít thời gian bên cha mẹ. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. Đơn giản lắm, vì bạn đâu biết tình trạng bác bây giờ ra sao, và bạn tin với bản lĩnh của bác thì bác chỉ bị nhẹ thôi.
Nói thế có ngạo quá không? Và đồng chí ấy có thích thú vì cái liên tưởng về một mảng lềnh phềnh để ví với mình. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa. Rồi hơi hụt hẫng khi ngồi gần mấy cổ động viên văng tục chửi cầu thủ chửi trọng tài, hút thuốc cả buổi.
Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Mẹ thì không chịu thả bạn ra để nắng làm tan chảy chúng. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.
Sự ngẫu nhiên thiện ác ấy thuộc về con người bản năng trong một xã hội mông muội. Nó khờ như một anh nông dân khờ chứ không phải một chàng thư sinh. Và tin vào cái chúng ta thích tin, chả cần biết nó là sự thật hay không.
Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ. Một phần vì người dân không tự tạo chất lượng cho mình.