Bi kịch chỉ đến khi họ bắt đầu khao khát nhận thức, khi họ bị ngăn cấm tình yêu, khi họ bệnh tật không có tiền chữa chạy, và hứng chịu những bất công lớn. Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Dù với gia đình, họ luôn tôn trọng, biết điều.
Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra. Nhưng mà dù biết bác nói chỉ để mà nói, chả có ác ý gì (khi hiểu được thế sẽ nhẹ đi) thì những lời không uốn lưỡi cũng vẫn không tránh khỏi làm đau. Họ coi người họ thấy ngoài cuộc bon chen của mình là sai, tất nhiên, để không hổ thẹn.
Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc. Á à, cá không ăn muối cá ươn… Tưởng tưởng chơi chút vậy thôi, ai dám hỗn. Thằng em ngồi bên phải tôi.
Ở đây, còn được tập, được bơi, ngày đến mấy lần cũng được. Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Cố nhé, cố học cho xong 2 năm rồi tha hồ, tha hồ… 2 năm.
Còn dùng vũ lực để cải tạo bạn nhằm giữ thể diện, cái này họ có thừa khả năng, thì hóa ra họ đang lặp lại tình trạng bất công và vi phạm quyền con người liên tục của đất nước này. Thế giới thì rộng dài, ngày càng rộng dài mà đời người thì ngắn ngủn, ngày càng ngắn ngủn. Cái mặt, cái bộ dạng mình bình thản và nhơn nhơn quá.
Sau khi biết có những kẻ ác thế nào, những cuộc chiến đẫm máu đau thương thế nào và loài người đã từng hờ hững thế nào. Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp. Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ.
Biết rõ bạn là cái gì để làm gì. Và họ tìm thấy niềm hạnh phúc khi bảo vệ lẽ phải khi đã có người đi tiên phong. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt.
Trong khoảng thời gian ấy, tôi vẫn đến lớp, thỉnh thoảng nghỉ một tiết thấy không ai thông báo gì. Tôi thường cảm thấy đau vì điều đó. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng.
Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Đến lúc cậu mệt mỏi và khuất phục thì thôi. Nó vẫn còn hoang dã.
Muốn người ta chịu khó đọc dài để chăm chỉ và thông minh hơn cơ. Dù những kinh nghiệm đó rất dễ tìm với một cảm quan chịu khó rung động. Nó phiêu lưu trên khuôn mặt nàng và sẽ sàng dừng lại ngay trên bờ môi.