Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu. Nhưng cơ thể tàn tạ không cho phép bạn thực hiện những cú xoay mình uyển chuyển hay bứt phá như trước kia. Tôi cũng chả để ý những cái tiếp theo anh ta có vứt vỏ xuống đất không.
Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng. Nhưng mà tôi ươm mầm. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.
Và sự yên bình lâu dài sẽ không đến nữa. Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh. Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.
(Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời). Điểm Anh thấp hơn thực lực. Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư?
Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình. Cái mà đôi lúc vì nhận thức được mà mình tưởng mình vô cảm hoặc chai sạn. Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được.
Chỉ biết mình mãi mãi lăn. Hãy coi đó là một vụ tự sát và ông được lên thiên đàng. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.
Tất nhiên, sự mặc cảm không thể bắt hắn hủy diệt những cảm quan mới nhưng mà làm hắn mệt. Thế thì nổ bố đầu còn gì. Cũng có thể làm cho nó rối rắm thêm.
Giữa hiện thực và huyền ảo. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Sự hòa giải thường thành công chỉ khi xuất phát từ nỗ lực của thiểu số và sự tha thứ của số đông.
Bạn không phải là một tên hèn nhát, một kẻ lười biếng. Ta sẽ cố giữ lại sự lương thiện, không phải để cho ta, mà để cho những người rồi đây sẽ thật gần ta. Ở cùng lâu, không phải là bác không có chỗ nhiễm sự trẻ con và hay nói ngược của bạn.
Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Phổ biến những điều tôi viết vào thời điểm này là thích hợp. Ôi, thói quen của con người.