Tôi 21 tuổi, chưa hy sinh được mấy tí, chưa cống hiến được mấy tí. Bác gọi điện giục xuống rồi đấy. Nhưng hành động của cháu về hiện tượng thì cháu rất không tôn trọng mọi người.
Nhà bạn có nhiều người làm trong ngành, có người nói đùa đùa thật thật: Thắng thì ai chả thích nhưng chỉ mong Việt Nam bị loại ngay từ vòng đầu. Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. Họ cảm ơn một cách khách sáo hoặc im lặng như không có chuyện gì xảy ra.
Nhưng ông hãy nghĩ kỹ đi. Có vẻ đã thành công trong bài thuốc mị dân. Cái từ nhân loại nghe đẹp phết.
Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục. Tôi về, cũng đỡ in ít. Bán hết nội tạng, ruột gan phèo phổi.
Như đứng từ ngoài nhìn vào một bức tranh. Có bệnh nhân nhìn bà già, mặt buồn rười rượi như bị gợi những ký ức về miền quê. Tôi không định đánh giá con người qua hành động ấy.
Tiếng máy của mình đã tắt. Điều này những kẻ cô đơn hầu như không thể cảm nhận. Rồi ông ta đi chỗ khác nghe điện thoại.
Đôi lúc họ quá mệt mỏi và dồn nén đến độ không nhận thức rõ hành động của mình. Họ không tìm thấy đâu, sẽ không tìm thấy đâu. Sân vận động đâu phải chỗ có qui định ngồi trăm phần trăm.
Trước đó, nó có làm một cái hoạt động gì đó ở trường. Thái độ đó làm cho cảm quan phong phú thêm và đời sống gay gắt quá mức dịu đi. Đến lượt máy treo ngược người.
Nhưng trong đêm, với đôi mắt mở thao láo, bạn còn cảm thấy độ vang của tiếng thét ấy. Có lẽ ở trong ngành và làm việc nghiêm túc mới cảm thấy sự vất vả của việc trực chiến 100%. May là tôi vô tâm, không thống kê đây là lần thứ bao nhiêu.
Thật ra, lúc này tôi mệt mỏi. Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ. Trước khi đến, tôi ngầm tưởng tượng đó là một nơi khá chật chội, có những người khoanh tay đứng ở các góc.