Bởi vì, khi đã thực sự thiện rồi thì khó mà đủ ngu si để trở nên ác nữa. Tay bạn phải rướm máu một chút mới oai (lúc đó bạn đã biết Aids là gì đâu). Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền.
Cái thói ích kỷ làm loài người còn mông muội, phát triển không kịp hiện đại đã từ lâu được hợp thức hóa. Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Ban đầu, sức mạnh, khao khát tuổi trẻ khiến bạn không dung hòa được.
Ai đó sẽ thật hời hợt nếu nói vì cái kiểu không thích này mà hắn sẽ chẳng đủ điều kiện thấu suốt được. Và cảm thấy nếu không giết những kẻ còn lại, họ sẽ giết anh khi anh cự nự. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt.
Nhưng tao, à tớ, à không, tao cũng đang chơi. Có chăng là vì cái mà đem đến cho họ khoái cảm. Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu.
Những ý nghĩ va đập đập phá trong đầu đòi được chui ra. Chúng tôi đi thay quần áo. Giọng mẹ bắt đầu ướt.
Lần vỡ đầu tiên là hồi bạn chừng 6 tuổi, hạnh phúc với tuổi thơ. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị. Và dĩ nhiên, nó cần thuộc ít nhiều quyền sở hữu của họ.
Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không.
Xem thi đấu tốc độ cũng thích mắt. Những đôi mắt nhìn vào những điểm khác nhau. Nhiều đến độ mà có lúc bạn cảm giác như âm thanh không đi từ ngoài vào mà như phòi từ óc, từ thất khướu ra.
- Mi tự do quá, mi đòi hỏi nhiều quá, phải vào nền nếp, phải phấn đấu học đi, khổ trước sướng sau? Và thích được dẫn đi hơn. Và tiếp tục sứ mệnh sống đến chết thì thôi.
Càng kéo nó càng lùi lại. Rất may là cuộc đời đã thả bạn vào rất nhiều tình huống kỳ lạ khiến bạn luôn phải đương đầu với những ngộ nhận và hoang tưởng. Tôi cứ tà tà gạt chân chống.