Và chấp nhận đời không phải trò chơi. Bác sỹ dặn phải đi ngủ trước giờ này 2 tiếng. Nhưng họ không nhận ra để vượt qua hoặc lờ đi.
Đường thông hè thoáng. Mà không, lúc ấy, có lẽ im lặng là hạnh phúc. Ừ thì mỗi người có một góc nhìn riêng nhưng tả thì cũng ngại lắm.
Nhưng đây là một trận bóng. Hoặc lúc phấn khích. Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.
Khi đã bước vào nền thể thao chuyên nghiệp của nước nhà hay bất cứ đâu mà muốn khẳng định tài năng thì nó cũng phải cứng cáp và cạnh tranh gay gắt. Nhà văn ngước lên và thấy đôi mắt đầm ấm của vợ. Sự thật và những khái niệm luôn bị đánh tráo và lạc hậu.
Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Bởi không phải lúc nào cũng có thể hô to hai chữ đấu tranh một cách thật lòng. Có một hôm đá bóng trong mưa xong, ra sân xi măng uống nước, ngẩng lên trời theo tiếng reo của một người.
Điểm Văn trúng tủ nhưng cũng hơi bất ngờ. Bằng những nấc thang nhận thức mà bạn mày mò. Bác nói thế cháu có ý kiến gì không? Tôi cứ cúi đầu.
Khi đã chơi thì dối trá, lăng loàn, thô bỉ, hèn hạ, cuồng loạn, hoang tưởng… là chơi mà thật thà, gia giáo, anh hùng, khiêm tốn, thực tế, tự ti, đức độ… cũng là chơi. Dù biết điều đó khiến họ càng ngày càng cho mình đi quá giới hạn. Lá rơi trên đùi em cũng sực nức hương buồn.
Thôi, năm nghìn đi ạ. Nhưng em thèm được khỏe lại. Tuổi phát dục đâm không bình thường…
Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Cái mà là một người thì đứng ở vị trí nào cũng có quyền nói. Và việc bạn liệt kê này cho thấy bạn không định khoe đau mà chỉ muốn sự việc được nhìn nhận một cách công bằng hơn.
Mẹ thì độ này da sạm đi. Nhưng dù sao thì tôi vẫn bị cái tưởng tượng ngầm ấy ám ảnh sơ sơ. Tôi nhớ một câu thơ chợt bật ra trên một chuyến xe từ biển về: hoa cúc vàng lang thang bờ rào.