Nhưng trong chủ thể, sự mặc cảm mơ hồ này vốn là một cảm giác nội tại tự nhiên. Dẫu tôi biết chỉ có đấu tranh trong tình hình cần tranh đấu này mới chứng tỏ anh là một thằng đàn ông chân chính. Và đợi bạn có thể là một vài cái tát.
Dừng lại vẫn là chơi. Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt.
Nhắc anh đi ngủ đúng giờ. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác. Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn.
Bạn dành một chiếc đẹp nhất cất trong hộc tủ cạnh những bài thơ định tặng một người. Tất nhiên là họ không có ác ý rồi. Không bắt nạt nổi con gái thì nó bắt nạt chó mèo… Trong lòng thằng con trai nào cũng đầy ức chế và bất mãn.
Còn kiêng nể làm gì, họ hiểu nhau khá rõ rồi. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Chỉ có nó mới biết những gì nó để rơi là gì.
Và ta bị ức chế liên tục. Nhấc cánh tay nhẹ hều rờ thử lên ngực. Mọi người bắt đầu thấy cần xích lại gần nhau và biết tận hưởng cuộc sống.
Giữa guồng quay, con người ai sẽ dừng lại và dành thời gian cho nhau. Nên bạn có thể quyết định bạn không hối hận. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được.
Một pho tượng im lìm. Trong công viên thì toàn ma cô. Ngồi ở rìa bồn hoa, những người là người.
Em sẽ ngắm nó từ đời sống cũ và đời sống mới. Tất nhiên là không phải ai cũng thế. Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao.
Cả phụ nữ nửa, cả trẻ em nữa. Những ước mơ của anh cũng là ảo ảnh. Sẽ là đê tiện khi đòi hỏi lòng bao dung cho sự kém cỏi trong nghệ thuật.