Chính trị là một cuộc chiến. Họ nào có tội tình gì. Tôi và thằng em lại về.
Tất cả trị giá một cuốn tiểu thuyết ông viết trong năm năm. Nhưng tuỳ cách xử lí mà khối tích tụ ấy tiêu hao đi hay không. Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết.
Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Nhưng với những gì tôi đã viết và tôi đã công bố, tôi sẽ không quá bận tâm về chuyện đó. Vậy mà em chỉ bảo: Em chịu!.
Như Tần Thủy Hoàng chẳng hạn. Tôi và thằng em lại về. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu.
Người lớn có quyền nói mình vất vả, rất vất vả hy sinh trong cái khoảng từ làm con đến làm cha mẹ cho đến khi con cái mình làm cha mẹ và sau nữa. Căn bản cũng tại người đời hay đính bên cạnh nó chữ vì. Xin lỗi nhé, buồn ơi.
Và họ cũng sẽ khổ khi vừa không rõ chúng mà vừa giấu chúng trong lòng. Tất nhiên, sau khi ông cụ chết, ông có thể tái xuất giang hồ nếu muốn. Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ.
Đơn giản là vì từ nhỏ tôi đã đọc nhiều hơn, tuổi thơ tôi rộng mở hơn mà suy nghĩ biện chứng hơn. Cần quái gì sự thật và lí do. Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau.
Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Nhưng bạn biết, đó chỉ là tưởng tượng thôi, mọi người đều yêu mến bạn, yêu mến vì sự lơ ngơ bề ngoài và trí thông minh của bạn dù họ luôn cười và luôn đùa chê bạn lông bông, hâm hấp. Nhưng dần dần thì cũng gỡ được chút ít.
Trên đầu hộp dầu cá là một con cá sấu lưng xanh bụng vàng mà mỗi lúc lên dây cót, nó đi cà giật và trông khá thật. Đó là một quá trình lao động và tích lũy ròng ròng của trí tưởng tượng. Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này.
Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng. Họ chiếm tỷ lệ một trên hai lăm khán giả, hoặc một trên năm mươi gì đó. Như một bông tulip rơi trên mặt tuyết.