Nhưng cô không muốn giấu anh mình có một đôi mắt rất gian nên cô nhìn thẳng vào mắt anh. Bạn cứ ăn và thấy nuốt được. Tôi sẽ kiếm tiền, nhiều tiền.
Cháu hôm nay đi không xin phép là cháu sai. Những hỗn mang bao trùm lấy bạn, thách thức bạn. Hôm nay nó lại đến báo với bác là cháu không đi học cả buổi.
Tôi không sống trong môi trường nghèo đói, bị áp bức, bóc lột. Đến phòng nghỉ, giới thiệu đây là nơi nghỉ ngơi sau khi tập, có thể đọc sách báo, xem tivi, ngủ. Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính.
Trong mắt họ, bạn là một cậu chàng hơi trẻ con, thật thà và vui tính. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy.
Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi. Lúc đó tôi không sợ bẩn, sợ mất lịch sự mà tôi muốn mình thật bẩn, thật ti tiện. Đơn giản là để sống.
Mà lại vì chưa lăn ra chết, chưa hóa điên dại nên lại che mắt họ khỏi cái bi kịch rành rành dễ vương vấp tới muôn đời sau. Ngoan ngoãn lại cũng là chơi. Dù đôi khi như leo cột mỡ.
Ông đã hài lòng chưa? Chỉ một bản và đoạt giải Nobel. Ở đây chắc có một vài sự đánh tráo khái niệm hoặc phi lôgic do hiểu biết ít. Ta có thể giải thoát cho người đàn ông đó khỏi đau đớn và lũ con đốn mạt.
Đây là một thử thách nữa. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời. Nơi chúng không thèm đớp miếng mồi ẩn dụ nhạt hoét.
Tít tít tít tít… Phù, phù, lần này thì bạn tỉnh dậy, cái cảm giác đời sống thật nó thật hơn cả. Vậy thôi, bạn sống bình thường. Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi.
Rao giảng cũng là chơi. Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.