Khăn bằng hàng Cachemire đồ xứ cổ, giường ghế đóng ở Pháp, bức tranh của họa sĩ ý Đại Lợi và những tấm màn bằng tơ, di tích của một lâu đài bên Pháp. Socrate xưa thường nhắc đi nhắc lại cho đệ tử ở Athènes: "Thầy chỉ biết chắc có một điều, là thầy không biết chi hết". Mà họ lại còn ghét công ty của ta nữa.
Ông có thói quen mỗi ngày đi dạo qua hết các gian hàng của ông. Hình như ông bắt đầu ganh đua trên đường thương mãi từ hồi 28 tuổi, và vốn chỉ vỏn vẹn có một phòng giấy nhỏ và người giúp việc chỉ có mỗi một thư ký đánh máy. Khi ông chống lại thì bà phát cơn động kinh, lăn trên mặt đất, ngậm ở môi một ve thuốc phiện, thề sẽ tự tử hay dọa sẽ đâm đầu xuống giếng.
Ông tìm cách biết rõ về gia đình, nghề nghiệp, màu sắc chính trị người đó, ghi nhớ lấy rồi, lần sau gặp lại, - dù là cách một năm đi nữa - ông cũng có thể vỗ vai người đó mà hỏi thăm về vợ, con, cả đến những cây trồng trong vườn người đó nữa! Vậy thì tới đâu ông cũng có bạn thân, có gì là lạ? Mấy tháng trước cuộc bầu cư Tổng thống Roosevelt, Jim Farley viết mỗi ngày cả trăm bức thư cho dân miền Bắc và miền Tây. Rồi một đêm, ông nảy ra một ý. Nên nhớ rằng người nói chuyện với ta quan tâm tới những thị dục, những vấn đề của họ trăm phần thì chỉ quan tâm đến ta, đến nỗi thắc mắc của ta một phần thôi.
Vậy mà sau thành một trong những nhà xuất bản tạp chí lớn nhất ở châu Mỹ. Hãng biết rằng tính không lộn. Nếu tôi đã thành công được chút nào, toàn là do công của nàng vậy".
Khi tôi còn nhỏ, nhà tôi là bạn thiết của tôi, dắt dẫn tôi trên con đường chính. Đành rằng người ta không trả nó một xu nhỏ nào hết, nhưng nó không cần. Tôi diễn thuyết, sẽ có nhiều thính giả thượng lưu, có học, giàu có và danh tiếng tới nghe.
Mới rồi, sau một tiệc rượu, chủ nhà mời tôi đánh bài. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ một lúc. Nó muốn hành động cũng như người lớn và quả được như vậy.
Nhưng các em cũng biết: đốt lửa ở đây nguy hiểm lắm. Tự thấy mình quan trọng trong khu vực của bạn, bạn thấy thích. Chỉ những việc nhỏ mọn như vậy cũng đủ tả tính tình của Ngài và những việc đó, Ngài rất thường làm.
Lần sau, nếu ta có ngứa miệng muốn đắc chí tuyên bố rằng người hàng xóm của ta lầm thì ta hãy nhớ tới lão sư Socrate và khiêm tốn tìm một câu vấn - một câu vấn nó kéo về cho ta một câu đáp "có". Tại sao? Tại họ nghĩ tới họ, tới cái mà họ đương tìm kiếm. Đứa nhỏ cao lên được vài phân, nở mũi, đáp: "Tôi muốn mua một cái giường".
Ông nhất định đi đường khác và bắt đầu nghiên cứu nghệ thuật dẫn dụ người. Thí dụ thứ nhất: Một ông đại tung mà ta gọi là R. Mới rồi tôi được hầu chuyện một ông giám đốc Công ty "exchange Buffets".
Phương pháp đó, ông Mc. Cô Louisa May Alcott, danh lúc đó vang lừng, chịu viết giúp một tờ báo chí của ông, vì ông hứa xin đưa tiền nhuận bút là 100 mỹ kim, không phải để biếu cô mà để biếu một hội thiện mà cô che chở. Thách đố khêu gợi tức khí những người có tâm huyết