Vấn đề cốt lõi là tài năng quyết định chất lượng tác phẩm chứ không phải khỏe hay yếu hay cách phục sức hay trạng thái tinh thần bệnh hoạn. Chả quan tâm đến gì ngoài những cái thùng rác. Nhưng lại không muốn mất bóng nên chuyền sang cho bác.
Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau. Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Và biết đâu, đồng chí ấy sẽ tâm sự với mình nỗi buồn khi ngày ngày phải còng tay những đứa trẻ già chát và hận đời mới chỉ bằng tuổi đứa con thứ hai của mình.
Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh. Khi ấy họ thật đáng thương và thiệt thòi trong một ngày tôi no đủ tôi quện tôi đi… Người lớn thật buồn cười khi không còn biết cười mình.
Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ. Ví dụ: Chọn ảo hay thật? Bạn dễ mắc lừa nó ngay.
Được một lúc, có điện thoại của bác gọi đến. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học. Lúc đó bạn đang bỏ vỏ chai vào két và khuân xuống nhà.
Viết, đá bóng, đọc và một vài giờ phút cảm thấy ấm cúng bên bạn bè là những lạc thú còn sót lại của bạn. Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé.
Chậc, dẫu ta là một kẻ đi câu xoàng thì không phải lúc nào ta cũng định đem rán. Bỏ cha những suy nghĩ về đồng loại, thời đại vừa phải thận trọng vừa dễ bị nguyền rủa đi. Híc, đã hai năm rồi, ta vẫn là một thằng nội trợ tồi.
Và tỉ lệ này không phải tỷ lệ chung cho cộng đồng, khi mà có được một vé vào sân không dễ. Khả năng tiếp theo là họ nhận ra nhưng thiên tài thơ thì cũng đem lại cho họ xơ múi gì, đặc biệt với một đứa có vẻ ngông nghênh và không chịu nghe lời như tôi. Tôi không hề phản đối.
Có thể ví khi con người sinh ra, trong nó có một chiếc đồng hồ cát. Còn một ngày nữa mới tới hạn. Và sự chậm chạp trong việc xoay trở cũng đánh mất thời gian để đọc trận đấu.
Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên. Nếu quên, anh sẽ không bao giờ thèm viết cho họ nữa… Tôi nghĩ đến Tần Thủy Hoàng đốt sách.